Chỉ điểm cho hậu bối, cứu mạng hắn, mà kỹ năng của bản thân cũng thuận theo tự nhiên, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới.
Còn ở phía dưới, Phó Vĩnh Phục đã khoanh chân ngồi xuống, khí tức quanh thân dần ổn định, trên mặt bắt đầu toát ra vẻ rạng rỡ đầy sức sống, lớp tử khí lượn lờ không tan kia đang dần dần tiêu tán.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt nhìn Phó Trường Sinh tràn ngập sự biết ơn và kính sợ vô hạn, cúi đầu lạy sâu:
“Vĩnh Phục… khấu tạ ơn tái tạo của Gia chủ!”




